Mình giang hồ Sài Gòn hai năm, được vô số bạn. Thằng bạn này trên
trời rơi xuống trúng mình, không biết là món quà hay sao quả tạ nữa.
Nó người miền núi phía bắc, là dân xứ trà nên trong tủ quần áo của nó
lúc nào cũng có trà, thơm nức mũi. Cuộc đời nó gắn liền với trà, hồi nhỏ
nó tắm trà, đánh răng súc miệng bằng trà, lớn lên thì tập tành uống
trà, sau này già nằm xuống, nó bảo, cũng có một mớ trà nhét vào cho đầy
.. hòm. Hiện tại, nó đang ở giai đoạn dùng trà kho cá. Món kinh điển của
nó là cá nục kho trà ăn vô kinh thấy... bà! Nếu trưa nay kho thì phải
là trà thiu hãm từ tối qua. Cá nục rửa sạch nêm gia vị nằm bình yên
trong nồi cho đến khi nó quậy quậy thứ nước trà kinh dị rồi đổ ập cả
nước lẫn xác. Cá ăn nhờn nhợn miệng, xác trà nửa muốn nhai nửa không dám
nuốt. Có thằng trong phòng đi nhậu say về thiếu chất xơ thấy tưởng rau
nhai vô á khẩu nguyên đêm.
Mặt nó không xấu
không đẹp, chỉ "phản ánh cái cảm giác" gọi tắt là phản cảm khi nhìn hệ
thống rãnh thoát nước ngang dọc ở hai bên màng tang. Nó bảo đó là kỉ
niệm lần chà mặt xuống đường tróc cả lớp nhựa phủ. Người nó thương tích
đầy. Chung quy bởi tại nó ham tốc độ. Mình chạy xe từ Sài Gòn ra không
sao, chỉ một đoạn 450 km từ Thái Nguyên lên Lào Cai đi ngõ Đèo Khế giao
tay nghề cho nó chút xíu đã thấy hai thằng lăn quay ra đường suýt bị ôtô
ngược chiều cho vẽ hình. Lên xe là nó phóng, ai tránh thì tránh, nó
kiên quyết không tránh. Nó bảo cứ lao vào, người khác sẽ né. Nghe cũng
có lý. Hèn gì nó lao vào em nào, em đó né hết trơn.
Nó học giỏi cực, như lời nó nói là để khỏi làm xấu hổ ông già làm giám
đốc Sở giáo dục. Trong lớp, nó phát biểu rất hăng, nước miếng văng rất
xa. Đề tài nào hóc búa nó phân tích sẽ thành hóc xương bởi cái giọng
ngọng đặc trưng "lờ nờ" nghe muốn "níu nưỡi". Không những bị bệnh ngọng
nan y, nó còn bị bệnh nghiến răng truyền kiếp, tối nào nó cũng mài răng
ken két làm ếch nhái chạy hết. Nhưng ngủ riết với nó rồi cũng quen, đêm
nào nó không nghiến răng cả phòng lại ngồi dậy, khi thấy cái âm thanh
rin rít cất lên thì cả đám mới trùm mềm ngủ tiếp.
Nhậu thì khỏi phải nói, mình với nó là một cặp thần sầu, hai thằng
dường như trời sinh ra để uống, có điều để nó uống bia còn để mình uống
... thuốc. Chưa bao giờ thấy nó say mèm dẹp lép ói mửa như mình. Khi say
quá, nó chỉ ngồi hát vu vơ vài câu rồi đi ngủ. Giọng hát nó trầm, đục
(màng nhĩ!). Nó hát mà như đọc kinh sám hối với giọng điệu chối tội hết
sức trang nghiêm, mặt nó đanh lại, cái cần cổ lúc lắc như chứng tỏ vẫn
còn chút nhí nhảnh sót lại sau cùng. Sở thích của nó là đi nhậu xong về
hút thuốc phà phà vô mặt con gái, sau đó 12h đêm lén xuống bẻ mít ở dưới
sân ký túc xá về làm gỏi nhậu tiếp. Có lần vác dao bẻ mít sao đó mà cả
đám có món mới: tiết canh mít!
Năm 2009, tiện
đường leo Fansipan, mình chạy xe máy hơn 2000 km ra Thái Nguyên thăm nó.
Nó chỉ này đường Nha Trang, kia trường Nha Trang, y chang như hôm bữa
nó ghé Nha Trang, mình chỉ nó này đường Thái Nguyên, này trường Thái
Nguyên. Hai thằng tính kết nghĩa theo chương trình kết nghĩa năm xưa của
2 tỉnh xa lắc lơ mà điều kiện giới tính hiện tại chưa cho phép.
Nó sống nhiệt tình, chan hòa với bạn bè và không biết giận hờn ai(ngoài
bản thân). Ai cũng quý nó và muốn chung sống trọn đời với nó. Bạn nó
nhiều đến nỗi nó đi nhậu suốt ngày với bạn xoay vòng 1 tháng vẫn chưa
hết tua. Hơn ba mươi tuổi đầu chưa vợ, nó rong chơi và dường chưa bao
giờ muốn dừng lại.
Chuyện tình yêu nó cũng bi
đát nhưng bao cuộc hôn nhân hạnh phúc khác. Trong lớp nhiều đứa con gái
muốn tiến xa hơn với nó, bởi, gần nó thì không thể chịu nổi. Nó ăn nói
với con gái vô duyên chưa từng có và hầu như không hề có cảm xúc giới
tính, có lần nó tâm sự, nó chỉ có cảm xúc giới tính với mình, coi bộ
cũng được.
Giờ nó vẫn giang hồ, rày đây mai
đó. Lâu lâu, 11h đêm nhậu say nó lại điện thoại cho mình, giọng nồng nặc
mùi bia. Tự dựng mình lại thấy nhớ cái mặt nghếch nghếch bất cần đời
ngậm điếu thuốc rít đến méo miệng của nó.
Nguyễn Quang Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét