Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Bạn đời 7

Mình giang hồ Sài Gòn hai năm, được vô số bạn. Thằng bạn này trên trời rơi xuống trúng mình, không biết là món quà hay sao quả tạ nữa.

          Nó người miền núi phía bắc, là dân xứ trà nên trong tủ quần áo của nó lúc nào cũng có trà, thơm nức mũi. Cuộc đời nó gắn liền với trà, hồi nhỏ nó tắm trà, đánh răng súc miệng bằng trà, lớn lên thì tập tành uống trà, sau này già nằm xuống, nó bảo, cũng có một mớ trà nhét vào cho đầy .. hòm. Hiện tại, nó đang ở giai đoạn dùng trà kho cá. Món kinh điển của nó là cá nục kho trà ăn vô kinh thấy... bà! Nếu trưa nay kho thì phải là trà thiu hãm từ tối qua. Cá nục rửa sạch nêm gia vị nằm bình yên trong nồi cho đến khi nó quậy quậy thứ nước trà kinh dị rồi đổ ập cả nước lẫn xác. Cá ăn nhờn nhợn miệng, xác trà nửa muốn nhai nửa không dám nuốt. Có thằng trong phòng đi nhậu say về thiếu chất xơ thấy tưởng rau nhai vô á khẩu nguyên đêm.

          Mặt nó không xấu không đẹp, chỉ "phản ánh cái cảm giác" gọi tắt là phản cảm  khi nhìn hệ thống rãnh thoát nước ngang dọc ở hai bên màng tang. Nó bảo đó là kỉ niệm lần chà mặt xuống đường  tróc cả lớp nhựa phủ. Người nó thương tích đầy. Chung quy bởi tại nó ham tốc độ. Mình chạy xe từ Sài Gòn ra không sao, chỉ một đoạn 450 km từ Thái Nguyên lên Lào Cai đi ngõ Đèo Khế giao tay nghề cho nó chút xíu đã thấy hai thằng lăn quay ra đường suýt bị ôtô ngược chiều cho vẽ hình. Lên xe là nó phóng, ai tránh thì tránh, nó kiên quyết không tránh. Nó bảo cứ lao vào, người khác sẽ né. Nghe cũng có lý. Hèn gì nó lao vào em nào, em đó né hết trơn.

          Nó học giỏi cực, như lời nó nói là để khỏi làm xấu hổ ông già làm giám đốc Sở giáo dục. Trong lớp, nó phát biểu rất hăng, nước miếng văng rất xa. Đề tài nào hóc búa nó phân tích sẽ thành hóc xương bởi cái giọng ngọng đặc trưng "lờ nờ" nghe muốn "níu nưỡi". Không những bị bệnh ngọng nan y, nó còn bị bệnh nghiến răng truyền kiếp, tối nào nó cũng mài răng ken két làm ếch nhái chạy hết. Nhưng ngủ riết với nó rồi cũng quen, đêm nào nó không nghiến răng cả phòng lại ngồi dậy, khi thấy cái âm thanh rin rít cất lên thì cả đám mới trùm mềm ngủ tiếp.

          Nhậu thì khỏi phải nói, mình với nó là một cặp thần sầu, hai thằng dường như trời sinh ra để uống, có điều để nó uống bia còn để mình uống ... thuốc. Chưa bao giờ thấy nó say mèm dẹp lép ói mửa như mình. Khi say quá, nó chỉ ngồi hát vu vơ vài câu rồi đi ngủ. Giọng hát nó trầm, đục (màng nhĩ!). Nó hát mà như đọc kinh sám hối với giọng điệu chối tội hết sức trang nghiêm, mặt nó đanh lại, cái cần cổ lúc lắc như chứng tỏ vẫn còn chút nhí nhảnh sót lại sau cùng. Sở thích của nó là đi nhậu xong về hút thuốc phà phà vô mặt con gái, sau đó 12h đêm lén xuống bẻ mít ở dưới sân ký túc xá về làm gỏi nhậu tiếp. Có lần vác dao bẻ mít sao đó mà cả đám có món mới: tiết canh mít!

          Năm 2009, tiện đường leo Fansipan, mình chạy xe máy hơn 2000 km ra Thái Nguyên thăm nó. Nó chỉ này đường Nha Trang, kia trường Nha Trang, y chang như hôm bữa nó ghé Nha Trang, mình chỉ nó này đường Thái Nguyên, này trường Thái Nguyên. Hai thằng tính kết nghĩa theo chương trình kết nghĩa năm xưa của 2 tỉnh xa lắc lơ mà điều kiện giới tính hiện tại chưa cho phép.

          Nó sống nhiệt tình, chan hòa với bạn bè và không biết giận hờn ai(ngoài bản thân). Ai cũng quý nó và muốn chung sống trọn đời với nó. Bạn nó nhiều đến nỗi nó đi nhậu suốt ngày với bạn xoay vòng 1 tháng vẫn chưa hết tua. Hơn ba mươi tuổi đầu chưa vợ, nó rong chơi và dường chưa bao giờ muốn dừng lại.

          Chuyện tình yêu nó cũng bi đát nhưng bao cuộc hôn nhân hạnh phúc khác. Trong lớp nhiều đứa con gái muốn tiến xa hơn với nó, bởi, gần nó thì không thể chịu nổi. Nó ăn nói với con gái vô duyên chưa từng có và hầu như không hề có cảm xúc giới tính, có lần nó tâm sự, nó chỉ có cảm xúc giới tính với mình, coi bộ cũng được.  

          Giờ nó vẫn giang hồ, rày đây mai đó. Lâu lâu, 11h đêm nhậu say nó lại điện thoại cho mình, giọng nồng nặc mùi bia. Tự dựng mình lại thấy nhớ cái mặt nghếch nghếch bất cần đời ngậm điếu thuốc rít đến méo miệng của nó.    

Nguyễn Quang Vinh    

Bạn đời 6

Dạo này chưa kiếm được ai làm nhưn vựt cho Bạn đời 6, tự dưng có thằng nạp mạng. Đi ăn đám cưới thằng T.A vừa nhìn thấy mình là nó đã bỏ bàn chạy sà tới, y như thiếu hơi trai lâu ngày.

Trong lớp phổ thông, nó chỉ thua thằng T.A dị dạng về chiều cao. Nó sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn, cái kiểu mà thiên hạ nhìn vào là ưa liền, bởi nghĩ rằng thì ra trên đời này dù mình có xấu đến đâu cũng hơn được ít nhất một thằng. Nói sao cho dễ hiểu, đại loại là mặt nó úp vô rổ đinh trước khi lên khuôn, nó kể hồi nhỏ mẹ nó hay ru ngủ nó bài này: àh ơi, ngày xưa có bụi xương rồng – con đi vấp té nên nông nổi này.

Nó là thằng đầu tiên dẫn mình đi ăn thịt cầy. Hồi năm lớp 10, sau trận hò hét ở sân vận động mà đội nhà vẫn thua, nó rủ mình đi xả xui. Mình vẫn nhớ cái miếng thịt cầy đầu tiên, một miếng hấp vừa có nạc vừa có mỡ, chấm mắm tôm kèm riềng sả ớt xắt, pha tí rượu trắng với lát chanh tăm sủi bọt, thơm nức mũi khi nhai nhai với rau quế hay ngò gai. Nó sành thịt chó đến mức có thể nhai nhai mà phân biệt được chó lác với chó thường. Nó chỉ mình, món nướng chó lác là ngon số zdách, bởi da con chó lác nó lác đi lác lại nên dày cui, sần lên, nướng lên giòn rụm nhai từng miếng vừa giòn vừa béo ngậy bởi vừa có lớp da vừa lớp mỡ sót. Bao năm ăn thịt chó mình chiêm nghiệm thấy rằng nó nói đúng.

Ngoài sở thích thịt chó mắm tôm ra thì còn lại nó ăn uống đơn giản, không cầu kỳ. Có lần nó dắt mình đi nhà hàng ra mắt bạn gái nó, mồi chưa kêu lên kịp, nó cầm chiếc đũa chấm rồi mút, mút rồi chấm vô chén xì dầu, rồi lè lưỡi to nhỏ với mình rằng xì dầu ở đây ngon có thể ăn cơm nguội được. Bạn gái nó ngồi đối diện bất chợt tủi thân, nghĩ rằng mối quan hệ theo kiểu chấm mút này sẽ không lâu bền, đó là lần chia tay bạn gái đầu tiên của nó, sau này nó cũng chia tay nhiều lần nữa, 90% do tội lỗi của chén xì dầu.

Nó thuộc tuýp người ướt át. Trong lớp có nhỏ N. cũng ướt át giống nó. Hai đứa cãi nhau dù cách xa đường sắt số hai một mét năm mươi cũng chưa đảm bảo an toàn. Có lần trong lớp cãi nhau gì đó nói qua nói lại thôi mà hai đứa ướt như chuột lột.

Tính nó hay quên trong khi mình thì nhớ dai. Năm lớp 10 nó mượn mình 3000đ nói mua bánh mỳ, tới giờ nó vẫn chưa trả, tức cái là nó lời thêm 1 ngàn do bánh mỳ thịt hồi đó có 2000đ/ổ àh. Ngoài trọng án bánh mì thịt ra, nó chơi với bạn thiệt tình, không tính toán. Thời sinh viên, nó thường cho mình mượn chiếc xe phân khối lớn của nó để đi tán gái, nó đổ xăng đầy bình rồi ở nhà đợi kết quả. Mình đón em này, rước em kia mất cả thùng phuy trăm lít xăng mà chẳng được thành tích gì, ngoài đôi ba lần nắm tay nắm chân đuổi muỗi vớ vẩn, một hai bận dùng răng nhổ lén tóc sâu. Nó cũng theo đuổi mối tình tuyệt vọng mới một em Bách khoa ba năm trời cũng không được thành tích gì ngoài tấm thiệp mời đám cưới tức muốn đánh chú rể.

Ít ai có được lòng can đảm như nó. Đi chợ mua rau muống, bó rau hai ngàn nó trả ngàn rưỡi khiến nông dân trồng rau phẫn uất, nhưng không bán cho nó thì bán được cho ai mớ rau muống già. Thằng nào bán hàng quảng cáo kiểu 49,99 đồng là chết với nó ngay. Một lần, điện thoại người ta mang thùng nước tới nhà uống, nó lật danh bạ tới lui rồi chọn một hãng nước uy tín với công nghệ lọc tia cực tím cực tái cực rẻ cực kỳ rủi ro cho hệ tiêu hóa giá 9 ngàn rưỡi, thằng ku vác thùng nước hai chục lít bở hơi tai lên lầu, nó móc 10 ngàn đưa rồi đợi cỡ 10 phút để thằng ku kia đi kiếm 500 thối cho nó. Ngân hàng nhà nước một phen bị lôi ra chửi rủa vì can tội để thị trường thiếu tiền xu bạc mệnh đáng giá nửa cục kẹo.

Nó học giỏi và có đầu óc. Học Bách Khoa chưa đủ giỏi, nó hiện học thêm MBA. Nó bảo mai mốt giá PhD rẻ rẻ nó đi học tiếp. Cái thằng có đầu óc con buôn ghê. Mình đã từng quỳ lạy khóc lóc với nó đừng cho tao uống cái gọi là thực phẩm chức năng dinh dưỡng Vision giá một triệu rưỡi một hộp bán hữu nghị dành riêng cho bạn bè, khóc một hồi tội nghiệp nó chắc giá một triệu tư bớt một trăm. Đi công tác ở Mỹ về quà của nó cho mình là tấm hình nhỏ xíu chụp nó chống nạnh, mỗi lần muốn coi phải vô Y.M, thế mới biết ngày xưa cha ông ta chống Pháp, chống Mỹ không sợ chỉ sợ chống nạnh.

Tối hôm qua gặp nhau mừng mừng tủi tủi, nó vẫn như ngày nào, vẫn cái đũa chấm chấm mút mút đến món cơm gói ngó sen phải xin thêm xì dầu (cái này thằng Lính ngồi chung bàn làm chứng cho tao nghen!). Hai đứa ngồi tâm sự, nó khuyến mãi thêm mấy hột cơm vô chiếc áo mới của mình. Tất nhiên, chuyện cơm áo xì dầu tiền không bao giờ có thể làm thay đổi tình bạn của mình với nó.

16/5/2010
Kỉ niệm đám cưới Tuấn Anh

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

THE ANTI-TRIANGLE GAME

Gã.


Nửa cơn nước mắt thẩm thấu nỗi cô đơn đêm

Trên nền họa tiết

nhạt màu cánh kiến ô vuông hè phố

Đi đi đi quán tính

Lá vàng rơi lá xanh rơi lá lá rơi

Lớp phủ khô lớp che giấu những nỗi riêng biệt

Hành vi nào cơ bản biểu diễn thói quen phẩm hạnh

Mặt nạ gương đối diện mặt nạ

Giày ma sát tang vật hằn

giấu chân dấu chân thiên hạ sớm mai rồi cũng phơi bày

Mặt trăng mặt trời mười ngón bàn tay cuối đầu ngửa mặt

Khói thuốc buồng phổi vô lượng vô biên vô thiên lủng

Ung thư hơi thở đến viêm tắc không gian mạn tính

Khung tường hiện thực tự thách thức bản thân.



Nàng.

Cong n chiều những vật thể song song

Chống chếnh men ban trưa nhừa nhựa mật đường

Vo ve vởn vơ bài học đạo đức chương 1 chương 2

Tình yêu chưa bao giờ có chương cuối

Trừ những kết cục thường phải đính chính vĩ thanh

Mái nhà tranh hai tim

chưa đủ che mưa qua thế kỷ

Đừng hẹn thề khi chưa thức nhận

thời gian làm vết thương gượng cười trong mắt

Đối diện tỉnh không hiên nhà mưa nhiều hạt chiều nay lắm



Hắn.

Mắt buồn xoãi ô cửa ngày qua

Nóng lạnh cách ngăn thủy tinh dày mỏng im lìm máy lạnh

Thiên hạ hả hê phương thức hạ thấp nhân phẩm tâm thức

Bỗ bã khóc cười éo le tình địch tình thân tình bạn tình ơi tình

Mồ hồi ròng ròng vệt áo sơ mi kẻ cắt ngang những đường song song

Vẫn không tìm ra hạnh phúc

Mãi không tìm ra hạnh phúc

Đoản khúc rồi cũng lãng quên đáp số vô tận.



...

Cuối đường mưa.

...



Sài Gòn, 19/5/2010

Nguyễn Quang Vinh

CHÉP Ở CÔNG VIÊN

Ngồi đợi cơn mưa về


Vệt bụi bình nguyên sạm khuôn mặt gió


Hun hút thẳm sâu vết sẹo da người

Vẫn miệt mài ảo tượng



Hành trình mùa thu chưa rơi xuống đất

Lá bạc màu nên đất bạc màu

Hốt nhiên dăm lời vong bản

Vòng xoáy trầm ngâm điểm mặt chỉ tên

Gã da vàng bước ra từ cổ độ



Cổ tích người già là

những kỉ niệm thời trai trẻ

Cỏ xanh mơn không dẫm đạp

Người vô hồn nên tượng đá vô hồn

Vẫn miệt mài ảo tượng

Cỏ úa màu dẫu không dẫm đạp

Giọt mưa nát nhàu trong vốc tay



Tôi buồn với tôi trong chiều thứ sáu

Ghế đá buồn như côn trùng ngủ say

Công viên buồn như tượng đá

Mùa thu buồn theo bay lá bay….



Chiều Nha Trang, thứ sáu, 14/5/2010

Nguyễn Quang Vinh

Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

TĨNH VẬT KHUYA

Không chứa đựng hơi thở cuối cùng
Vội vã

Anh phác họa bài thơ ngày hôm qua viết bên hè phố

Với vẹn nguyên hình hài nơi ngực

Và anh và em,

Và ngọn đèn đường hiu hắt

Thơ anh ướt đầy sương đêm…



Nép vào bóng nhau trong lòng cuộc mưu sinh

Hãi hoặc tóc em dài và da em ngời trắng

Anh bán rồi mua

mà vẫn không hiểu hết cội nguồn mình

Nên chết đuối cả đời mình trong ngụp lặn



Nhắm mắt tựa đầu cho giấc mơ về sáng

Sớm mai ra khi tỉnh ngộ linh hồn

Và anh và em

Chúng ta đã trải qua mấy lần thế kỷ

Hơi thở cuối cùng vừa mới kịp hồi sinh

THƠ NGÀY MƯA

Ơi cơn mưa dài không dứt

Trút ngang những vòm cây

Bầy sẻ ri già nua

vẫn thản nhiên trên mái phố

Rũ đôi cánh ướt

Vệt chân rêu hờ hững cuối ngày



Gió cuốn trời chiều thả lá bay theo

Anh ngửa bàn tay

đón cơn mưa lẻ hạt

Cho em phương xa tóc ướt vai gầy

Cho anh trăm năm tình đầu phai nhạt



Phía sau ô cửa sổ là mùa đông

Một mùa đông qua lâu

anh đã không còn nhớ

Kỉ niệm xám tro giăng đầy trên tay

Nụ hôn nào trao nhau vụn vỡ



Ngồi đếm chiều cao

toà nhà cao tầng

nhất thành phố

Phía dưới là vô tận những con đường

Về đâu chập choạng ánh đèn loang lổ

Về đâu bầy chim sẻ phố

…gục đầu vô vọng cuối cơn mưa ./.





Sài Gòn, những ngày đầu năm 2010

Nguyễn Quang Vinh

LỤC BÁT VÔ ĐỀ

Người về bỏ lại nhân gian

Nụ cười kiêu bạc

huy hoàng

khóe môi

Tìm nhau góc biển chân trời

Ai gom mây trắng

thả nơi phiêu bồng

Mắt huyền

sương

ướt

mênh mông

Trăm ngàn chân sóng chờ trông bãi bờ

Hồng nhan hóa kiếp bướm mơ

Nỗi buồn tri kỷ

ai chờ đợi

ai

Thuyền trôi về phía

sông dài

Chèo xuôi mái gió cạn cơn nước ròng

Mai này trả nợ hư không

Đêm hoa đăng

thắp nến hồng

soi trăng./.



Nguyễn Quang Vinh