Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

ĐỘC CÔ HÀNH

Ta rao bán nửa nụ cười meo mốc

Đói nhăn răng vờ trọng nghĩa khinh tài

Đôi lần sinh kế trên hè phố

Thơ nhét túi quần bán được lai rai



Bán lai rai cũng được vài chầu nhậu

Vội đi khao chiến tích với riêng mình

Từng con chữ vương mùi bia tanh lợm

Giận dữ nhìn ta hợm hĩnh trong gương



Ta là cả gia tài của mẹ

Tiêu hoang nên khánh kiệt rất lâu rồi

Chỉ còn giữ trái tim làm kỉ niệm

Cám ơn cha cho con ở trên đời



Trái tim ta chính là hơi thở

Lỗi nhịp khi trông thấy em cười

Rung tâm thất lúc em thành thiếu nữ

Loạn tâm…thần khi em giống…đười ươi



Trái tim ta cũng đôi lần hốt hoảng

Ngoảnh mặt ngó lơ không thốt nên lời

Những lần đó làm ta căm giận nhất

Ta phải là ta của ta ơi.



Ta phải là ta dù bao ngày khốn khó

Sống hiên ngang không chịu cúi đầu

Dẫu có đôi lần hơi… mỏi cổ

Thế thì, ngửa cổ, dễ gì đâu.



Ngửa cổ ngó trời xanh mây trắng

Xem gió tạt ngang vũ trụ muôn màu

Ngửa cổ tợp một hơi rượu đắng

Địa ngục dành cho những kẻ cúi đầu



Ta thèm sống như tiểu nhân thứ thiệt

Cũng còn hơn quân tử Nhạc Bất Quần

Dù hành khất trên đường mỏi mệt

Ngoái nhìn em cũng… “đã” khắp châu thân!



Ta mê muội nên thèm làm nô lệ

Nô lệ giai nhân, nô lệ tình yêu

Em hết nhận nô lệ rồi, mặc kệ

Thằng vua xưa cũng ngán thằng liều



Ta liều mạng yêu em và ao ước

Tín nữ là em tôn giáo là ta

Nào ai biết bây giờ đảo ngược

Bởi bẩm sinh ta vốn đạo thờ…Bà!



Ta liều mạng đem thân cá cược

Với cuộc đời đầy rẫy những bất lương

“Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt

Lọc lừa lươn lẹo lại lên lương”



Ta liều mạng làm đứa giang hồ vặt

Sớm mai ra đứng ở xó đường

Bạt tai bằng hết những thằng khốn nạn

Ăn chặn dân thường những chén cơm



Ta sẽ vạch mặt những lời nhân nghĩa

Ẩn giấu đằng sau khuôn mặt ngây thơ

Của những kẻ mà nhiệm kỳ sau cuối

Tranh thủ vét vơ hạ cánh là vừa.



Ta sẽ điều tiết thị trường mua bán

Những công danh ai không nhận thì cho

Ai mua ai bán quyền uy chức tước

Dắt díu cùng nhau vô ngục Hoả Lò



Ta sẽ hồn nhiên năm ngón bàn tay trái

Bấm ngăn guitar hát khúc tiêu sầu

Ta sẽ hồn nhiên bốn ngón bàn tay phải

Khua những sợi đàn lúc hát bên nhau



Ta sẽ nhớ mười điều răn của Chúa

Những câu kinh kệ lúc lên Chùa

Thề với chín ngón tay còn nguyên đó

Ta sẽ thành chánh quả chứ không đùa.



Thích ca nói Ngài ở trên cửa Phật

Thấy dưới trần gian ta là Phật sẽ thành

Có điều chắc triệu ngàn năm nữa

Một vòng sinh tử chạy loanh quanh



Bước chân mỏi xuyên qua từng thế kỷ

Đường dài ta hoá kẻ hát rong

Giang hồ quen thói gươm đằng lưỡi

Miệng mở mà sao chẳng nhẹ lòng



Ta ngồi ngó lại gia tài cũ

Một tấm thân trai chán mớ đời

Chợ chiều họp muộn đem bán vốn

Mua về ngâm dấm ngó nhau chơi



Ta gieo luống những lời thế thái

Thành vệt rêu trên phế tích hoang đài

Dưới mộ tháp nhân tình xin ở lại

Ngàn năm dâu bể chẳng hề phai.



NGUYỄN QUANG VINH

1 nhận xét: